Thẩm Tử Hào dùng sức đập cửa trong phòng, chờ trong chốc lát, mới nghe phía ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Im miệng, ồn ào quá."
Thẩm Tử Hào nghe thấy giọng nói này, rất muốn lệ rơi đầy mặt.
Lòng tràn đầy cảm động, lòng tràn đầy ấm áp, lại thêm tràn đầy thân thiết.
Sau đó, cậu ta liền nghe được anh mở miệng: " chìa khoá."
Chợt, tiếng quản gia ấp úng: " Đại, đại thiếu gia, cái này, chìa khoá không ở chỗ tôi "
Thẩm Tử Hào vội mở miệng: "Ở chỗ Mai Phượng!"
Lời này vừa nói, tiếng Mai Phượng truyền tới: " Thẩm Lương Xuyên, nơi này là Thẩm gia, không phải nơi cậu có thể còn rỡ! Chìa khoá thật sự ở chỗ tôi, tôi sẽ không cho cậu!"
Thẩm Tử Hào tức giận tới ngực chập trùng.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại đạm mạc mở miệng: "Vậy cậu tránh ra."
Thẩm Tử Hào sững sờ, lui về sau một bước.
Chợt liền bịch một tiếng!
Cửa phòng mở ra.
Nơi cửa hỗn độn, cậu ta liền thấy trong tay Thẩm Lương Xuyên mang theo một cái bình chữa cháy, phách lối ném sang bên cạnh, sau đó cau mày, phủi tay.
Anh không có vào cửa, chỉ đứng ở đó.
Lại giống như có ánh sáng vạn trượng, từ phía sau anh bắn ra.
Hốc mắt Thẩm Tử Hào ê ẩm, cậu ta nỗ lực hít sâu một chút, muốn điều chỉnh tâm tình.
Thế nhưng còn không có đi ra ngoài, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên nói: "Còn dự định, để cho tôi đi vào mời cậu đi ra không?"
Thẩm Tử Hào vội vàng ra ngoài!
Cậu ta nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Anh, anh đã đến."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Ánh mắt hai anh em giao nhau, rõ ràng cái gì cũng không nói, thế nhưng Thẩm Tử Hào lại không khỏi cảm giác, giống như gặp được gia trưởng, hốc mắt đỏ lên lần nữa.
Cậu ta muốn nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên lại khẽ nói: " là đàn ông, phải bảo vệ vợ mình. Chỉ có kẻ hèn nhát, mới thút thít."
Một câu, để Thẩm Tử Hào minh bạch cái gì, cậu ta ngẩng đầu lên.
Chợt, cậu ta nắm chặt tay: " Anh, anh nói đúng! Em muốn vì con của em, vì Noãn Noãn mà báo thù!"
Lời này rơi xuống, ánh mắtcậu ta hung ác, nhìn xuống dưới lầu.
Mai Phượng bị ánh mắt của cậu ta nhìn thoáng qua, sợ run cả người.
Sau đó, Mai Phượng nhìn Thẩm Lương Xuyên và Thẩm Tử Hào chậm rãi xuống lầu, đi tới trước mặt của mình.
Mai Phượng nuốt ngụm nước miếng: " Tử Hào, con, con muốn làm gì?"
Thẩm Tử Hào nhìn chằm chằm bà ta nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: "Mai Phượng, từ nay về sau, Thẩm Tử Hào tôi và bà không đội trời chung!"
Không đội trời chung!
Một câu không đội trời chung, để Mai Phượng suýt nữa đứng không vững!
Bà ta muốn qua níu Thẩm Tử Hào lại, thế nhưng Thẩm Tử Hào lại đột nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Anh, chúng ta đi."
"Đi đâu?!"
Lúc này, một giọng nóng giận bỗng nhiên truyền vào!
Tiếp theo, Thẩm Tu xuất hiện ở cửa.
Ông ta nhìn bảo vệ trong phòng, ánh mắt rơi vào người Thẩm Lương Xuyên: " nghiệt tử, ai bảo cậu đến?! Cậu còn dám mang người đến?"
Thẩm Lương Xuyên theo dõi ông ta, không nhanh không chậm mở miệng: "Cũng như vậy mà thôi."
Đây là đang ám chỉ lần trước ông ta mang người, qua biệt thự Thẩm gia, đập phá Thẩm gia.
Thẩm Tu nhíu lông mày: " nơi này là Thẩm gia, cậu cho rằng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Cậu cho rằng, chỉ bằng mấy người này, có thể đưa Tử Hào rời đi?"