Thẩm Lương Xuyên đánh mấy lần, cũng liền buông nắm đấm xuống.
Sinh tử Hạ Diệp Hoa chưa biết, anh cũng thật sự không có có tâm tư ở chỗ này đánh người.
Toàn bộ hành lang, trong nháy mắt an tĩnh lại.
Tất cả mọi người, đều nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền tới.
Tiếp đấy vang lên tiếng Mai Phượng: " Tử Hào, mẹ con không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Tử Hào nghe được tiếng bà ta, mờ mịt nghiêng đầu lại.
Mai Phượng đỡ lấy cánh tay cậu ta, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu ta, lo lắng mở miệng nói: "Tử Hào, mặt của con sao vậy?"
Bà ta kéo cậu ta lại: " Nhanh, Nhanh đi với ta tìm y tá băng bó chút."
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ Mai Phượng giả mù sa mưa, trực tiếp châm chọc mở miệng nói: "Mẹ cậu ta còn ở trong phòng giải phẫu sinh tử không biết, bà lại muốn dẫn cậu ta đi băng bó vết thương trên mặt sao? Dì này, bà thật sự tốt với cậu ta sao?"
Mai Phượng nghe được lời này rơi xuống, tròng mắt Mai Phượng co rụt lại, Thẩm Tử Hào cũng hơi sững sờ.
Kiều Luyến đã nghiêng đầu đi, không nhìn bà ta.
Mai Phượng cắn môi, buông thõng tầm mắt, nắm lấy tay Thẩm Tử Hào, nhưng không có buông ra: " Tử Hào, ta không phải ý này, đương nhiên là thân thể mẹ con quan trọng hơn. Ta là lo lắng vết thương của con nhiễm trùng..."
Thẩm Tử Hào không nói gì, thế nhưng thân thể đứng ở đằng đó, lại thẳng tắp.
Ánh mắt của cậu ta, gắt gao nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Có loại kiên quyết đợi không kết quả, thì sẽ không rời đi.
Mai Phượng trông thấy bộ dạng của cậu ta, ánh mắt lóe lên.
Một lúc sau, bà ta mới chậm rãi cúi thấp đầu xuống, lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Kiều Luyến mắt lạnh nhìn tình huống bên này.
Hạ Diệp Hoa xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng Thẩm Tu lại không đến.
Mà Mai Phượng tới, trên danh nghĩa là đến xem Thẩm Tử Hào, kỳ thật... Là đến xem Hạ Diệp Hoa chết hay không?
Cô cắn môi, lòng tràn đầy oán giận.
Cô không biết nên xử lý tâm tình vào giờ khắc này như thế nào, càng không biết nên qua an ủi Thẩm Lương Xuyên như thế nào, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.
Hi vọng Hạ Diệp Hoa không có chuyện gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thời gian trong chớp mắt, giờ phút này lại trở nên vô cùng gian nan.
Trong phòng giải phẫu, tiến hành phẫu thuật khẩn cấp.
Chẳng qua thời gian sáu tiếng, đã phát ra ba lần phần thông báo bệnh tình nguy kịch.
Kiều Luyến siết chặt nắm tay.
Điều này nói rõ, Hạ Diệp Hoa đã ở biên giới tử vong ba lần.
Giờ khắc này, cô cảm giác mạng người yếu đuối như thế.
Toàn bộ hành lang, trở nên yên tĩnh vừa khẩn trương.
Khi qua một lần nữa, bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh đi ra, mấy người đã đồng loạt vây lại!
"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?" Thẩm Lương Xuyên luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này hỏi ra câu nói này, đều mang theo run sợ.
bác sĩ nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, lúc này mới lên tiếng: "Phẫu thuật hoàn tất, nhưng còn 24 tiếng nguy hiểm cần quan sát. Qua 24 tiếng, nếu như bà ấy có thể tỉnh lại, đã nói không có chuyện gì, nếu như vẫn chưa tỉnh lại..."
Câu nói kế tiếp không nói, nhưng tất cả mọi người ở đây, đều hiểu câu nói này là có ý gì.
Thẩm Lương Xuyên siết chặt nắm đấm.
-
Trong phòng bệnh nguy hiểm quan sát.
Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng ngồi ở bên ngoài, thông qua cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm người ở bên trong.
Kiều Luyến đứng ở bên cạnh anh.
Mà Thẩm Tử Hào, vẫn đứng ở chỗ xa nhất, không dám nhúc nhích.
Cậu ta cực kỳ sợ, thế nhưng loại sợ hãi này, lại không biết nên nói với người nào.