Cô cảm giác giống như có một đám lửa, đang bốc cháy, để cho toàn thân nóng bỏng.
Trong miệng ngậm cháo, cứ như vậy quên nuốt.
Người đàn ông này... Tại sao anh có thể hỏi ra vấn đề vô sỉ như vậy!
Có thể hết lần này tới lần khác, vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như là không hỏi ra được đáp án thì không thể.
Chẳng lẽ... Anh muốn để mình nói về thể lực của anh?
Ý nghĩ này, để Kiều Luyến bị nghẹn.
Cố gắng dùng sức nuốt xuống, cô nhìn anh lần nữa, phát hiện Thẩm Lương Xuyên vẫn đạm mạc nhìn cô như cũ.
Kiều Luyến gần như muốn khóc rồi.
Loại vấn đề này, muốn người ta trả lời thế nào!
Cô cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng mở miệng nói: "Tôi... Cái kia, Thẩm tiên sinh anh rất tuyệt..."
Câu trả lời này, đối phương hẳn là hài lòng?
Bất kỳ người đàn ông nào, đều muốn loại khích lệ này.
Nhưng tiếp theo, cô nghe thấy đối phương mở miệng: "Cái gì rất tuyệt?"
Kiều Luyến:...!!
Còn được voi đòi tiên!
Cô ngẩng đầu lên, phồng má theo dõi anh: "Thì, chính là cái kia!"
"Cái nào?"
Đôi mắt Kiều Luyến, lập tức rơi xuống giữa hai chân anh.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, chững chạc đàng hoàng răn dạy cô: "Xô đang suy nghĩ gì vậy? Tôi hỏi cô ngủ có ngon hay không."
Kiều Luyến:...! Là cô suy nghĩ nhiều!
Cô trực tiếp che kín mặt, hu hu hu, không muốn sống.
Cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đều sắp chôn vào trong bát cháo, dùng cái muỗng nhỏ xúc vào miệng, không dám ngẩng đầu.
Chờ đến khi vất vả ăn xong bữa sáng, đều đã qua một giờ.
Kiều Luyến cảm thấy, đây tuyệt đối là bữa sáng cô dùng lâu nhất!
Cô để thìa xuống, vẫn cúi đầu như cũ: "Tôi ăn xong rồi, đi làm trước."
Đứng lên, xách túi của mình, lúc đứng trước cửa đổ giày, đã thấy Thẩm Lương Xuyên theo tới.
Cô lập tức đổi giày, nhường chỗ cho anh.
Thế nhưng vừa đẩy cửa ra, dự định chạy đi, liền nghe thấy sau lưng có tiếng ra lệnh: "Chờ một chút."
Kiều Luyến dừng bước.
Động tác Thẩm Lương Xuyên đổi giày đều rất dễ nhìn và sang trọng, sau đó anh đi ra ngoài, nổ máy xe, lái đến bên cạnh cô: "Lên xe."
"Đi chỗ nào?" Cô vô ý thức hỏi thăm, còn lui về sau một bước.
Dáng vẻ đó, để Thẩm Lương Xuyên nheo mắt lại: "Cô nói đi đâu sao?"
Kiều Luyến nhìn cửa một chút: "Tôi tôi tôi..."
"Cô có lên hay không?"
Tiếng Thẩm Lương Xuyên, đã mang theo chút không kiên nhẫn.
Kiều Luyến bị dọa trực tiếp đi tới ghế sau, đang định lên xe, chợt nghe anh nói: "Kiều tiểu thư..."
Kiều Luyến dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày lại, sắc mặt rất lạnh: "Tôi không phải tài xế của cô."
Một câu không giải thích được, để cho cô sửng sốt một phút đồng hồ, lúc này mới phản ứng được là có ý gì.
Anh lái xe, mà cô ngồi ở phía sau, không biết khẳng định cho là anh là tài xế của cô.
Kiều Luyến vội vàng đi vòng lại, mở cửa xe, ngồi vào.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới nổ máy xe.
Cô như ngồi bàn chông, khóe mắt liếc qua anh.
Người này... Trước kia cho tới bây giờ đều tự mình lái đi, hôm nay bỗng làm sao vậy? Chẳng lẽ là bời vì tối hôm qua quá hài lòng, cho nên anh phát hiện lương tâm, muốn đưa mình đi làm?
Nghĩ đến đây, nhất thời tỏng lòng Kiều Luyến nở hoa.
Xem ra, Thẩm ảnh đế vẫn rất có lương tâm!
Thế nhưng!
Anh đưa cô đi làm, bị các đồng nghiệp thấy được thì làm sao đây?
Kiều Luyến chớp mắt suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.