Một đám người đi ra ngoài thu thập tin tức, không ở tòa soạn, một đám người làm xong việc, liền sẽ nhìn thời gian, chờ đến khi tan tầm.
Trong văn phòng tổ 2, Thi Niệm Diêu nhìn Kiều Luyến bình chân như vại: "Rốt cuộc chị muốn trừng phạt Tô Mỹ Mỹ làm sao, chị đừng thần bí như vậy, nhanh nói cho tôi biết đi ~ "
Kiều Luyến ngẩng đầu, cười liếc nhìn cô một cái: "Nói cho cô biết, cô quay đầu liền nói cho Mạc Tây Thừa?"
Thi Niệm Diêu lập tức thè lưỡi: " Tôi đây không phải nhìn chị rất khó chịu sao? Chị không biết, buổi trưa tôi đều bị dọa sợ. Cho tới bây giờ làm việc với chị lâu như vậy, là lần đầu tiên trông thấy chị rơi nước mắt, tôi biết tấm hình kia rất quan trọng với chị, cho nên mới nói cho Mạc Tây Thừa, chính là vì để Thẩm ảnh đế đến dỗ dành chị mà ~ "
Kiều Luyến hừ lạnh một tiếng: "Vậy tôi cũng không thể nói cho em."
"Vì sao?"
Kiều Luyến cười thần bí: "Nói cho em biết, sự tình sẽ không dễ chơi ~ "
Thi Niệm Diêu:..."Chủ biên Luyến, chị quá nghịch ngợm rồi!"
Kiều Luyến không để ý tới cô, chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài.
Một lát sau, liền thấy Tô Mỹ Mỹ từ trong văn phòng đối diện đi tới, đi tới phòng tổng biên.
Chuyện lần này, Lưu Chí Hưng thật sự tức giận với Tô Mỹ Mỹ, cho nên tới trưa không gặp cô ta.
Thế nhưng lúc này, cô ta đứng ở cửa phòng Lưu Chí Hưng, không biết nói gì, cuối cùng vẫn là tiến vào văn phòng.
Kiều Luyến đứng lên, cầm điện thoại di động, phát ra ngoài một tin nhắn: 【 có thể lên rồi. 】
Sau đó, ngồi ngay ngắn: " Niệm Diêu, trò vui đến rồi!"
Thi Niệm Diêu không rõ ràng cho lắm, cùng Kiều Luyến nhìn ra ngoài.
Sau năm phút, thang máy đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ trang điểm dày đặc, thân hình hơi mậpvội vàng đi đến.
Nhân viên tiếp tân ngăn cản: " xin hỏi chị muốn tìm ai, có hẹn trước không?"
Người phụ nữ nhíu mày: " Tôi tìm Lưu Chí Hưng!"
"Lưu Tổng? Xin hỏi chị có hẹn trước không? Không có hẹn trước, chúng tôi không thể tùy tiện cho vào."
Người phụ nữ cười lạnh: " Lúc nào mà tôi gặp Lưu Chí Hưng, cũng cần hẹn trước rồi? Cô tránh ra!"
Người phụ nữ nói xong, liền muốn đẩy người tiếp tân ra
Cô tiếp tân sững sờ, vội vàng ngăn cản: " ai, chị sao vậy? Nơi này của chúng tôi là tòa soạn! Không phải người lạ có thể đi vào!"
Người phụ nữ lập tức dừng bước, cười lạnh: "Người lạ? Cô nói tôi là người lạ? Tốt, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết tôi là ai! Tôi là vợ Lưu Chí Hưng!"
Một câu rơi xuống, cô gái lễ tân ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Lưu Tổng kết hôn?"
Người phụ nữ trông thấy bộ dạng của cô, liền biết Lưu Chí Hưng khẳng định không có công bố, lập tức nhếch môi châm chọc, dùng sức đẩy cô ta ra lần nữa: " Cô cút ngay!"
Bà ta trực tiếp đẩy cô ta ra, đi lên phía trước, tùy tiện kéo một nhân viên: "Văn phòng Lưu Chí Hưng ở đâu?"
Khí thế bà ta quá đủ, nhân viên kia run sợ chỉ chỉ văn phòng tổng biên.
Người phụ nữ không nói hai lời, sải bước đi tới!
Hiển nhiên cửa phòng Lưu Chí Hưng bị khóa trái, thế nhưng người phụ nữ đó chuẩn bị xong, vung tay lên, phía sau đi theo một người sửa khóa, liền lập tức ngồi xổm người xuống.
Chơi đùa trong chốc lát, chỉ vài giây đồng hồ: " Cạch" một tiếng, cửa văn phòng Lưu Chí Hưng mở ra!