Bác sĩ tâm lý thở dài: " Tổng hợp Tống tiểu thư nói, lại thêm hành vi của Thẩm ảnh đế, tôi cho ra kết luận sau cùng. Mạc Vô Tâm vì Thẩm ảnh đế mà chết, nguyên nhân cái chết lại là cô. Hiện tại Thẩm ảnh đế không ra khỏi được cái vòng lẩn quẩn này. Cậu ta không cách nào quên đi anh em của mình, hai người càng hạnh phúc, cậu ta càng giấu áy náy trong lòng, sẽ càng lớn. Mà loại cảm giác tội lỗi này, có đôi khi có thể hành hạ chết người. Mất ngủ, đúng lúc là một loại biểu hiện trong đó."
Bác sĩ tâm lý nhìn cô: " Cô suy nghĩ kỹ một chút, có phải là sau khi cô và Thẩm ảnh đế ở cùng một chỗ, cậu ta mới bắt đầu xuất hiện những tình huống này?"
Kiều Luyến cắn môi.
Đúng vậy.
Từ khi cô biết Thẩm Lương Xuyên là Tử Xuyên...
Từ khi Tử Xuyên biết tay của cô là bởi vì thụ thương, mới không thể tranh tài...
Hai người bọn họ, giống như ngoại trừ chuyện tám năm trước, tất cả khúc mắc đều đã mở ra.
Bọn họ từ Hoành Điếm trở về, hạnh phúc cùng một chỗ...
Thẩm Lương Xuyên bắt đầu từ từ phát bệnh, cho tới bây giờ, bọn họ dự định muốn một đứa bé, thậm chí muốn sinh hoạt hạnh phúc, kết quả, anh lại bệnh tới như núi.
Không, còn có cái chuyển phát nhanh kích thích, để anh càng áy náy vạn phần!
Kiều Luyến nhìn chằm chằm bác sĩ tâm lý, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi lại cười khổ một cái: "Chân tướng tôi đều nói cho cô biết, làm thế nào, xem chính cô."
Cô ta nói đến đây, đứng lên đi ra ngoài.
Đi tới cửa, lại dừng chân, Tống Nguyên Hi không quay đầu lại, chỉ vẫn nhìn về phía trước như cũ: "Kiều Luyến, tôi không hận cô nữa rồi. Tôi là muốn giết chết cô, báo thù cho anh trai, anh Lương Xuyên vì cô mà cản một dao lúc đó, tôi liền không hận cô rồi. Tôi nghĩ, nếu như anh tôi còn sống, cũng sẽ nguyện ý tha thứ cho cô."
Cô ta quay đầu: " Nếu như sự tha thứ của tôi, có thể để anh Lương Xuyên không thống khổ như vậy, như vậy tôi nguyện ý thành toàn các người."
Cô ấy nói đến đây, khẽ cười: " Thế nhưng là, tôi biết, vô dụng. Tôi trong suy nghĩ của anh Lương Xuyên, còn thiếu rất nhiều."
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều Luyến: " Tôi có thể làm, cũng là những thứ này."
Cô ta cúi thấp đầu xuống, trong lúc nhất thời có chút chật vật, lại có chút thê lương.
Cô ta một mực hận Kiều Luyến, hận đến tột đỉnh.
Bời vì cô ta vẫn cho là, năm đó Kiều Luyến phản bội câu lạc bộ, rời đi câu lạc bộ, khoản tiền kia không nên để anh trai và anh Lương Xuyên gánh chịu.
Thế nhưng Kiều Luyến không có cho khoản tiền kia, đối với Kiều gia đại lúc đó mà nói, có lẽ chỉ là một cái túi, nhưng đối với anh trai cô ta và anh Lương Xuyên mà nói, lại là hai mươi vạn khó có được...
Nhưng mà xem như như vậy, thì như thế nào?
Có lẽ anh trai, cũng là tự nguyện giúp cô trả nợ?
Anh trai đã chết.
Chết tám năm rồi.
Nếu như không có Mai Phượng tìm tới cửa, đưa những hận ý ẩn giấu ở đáy lòng cô ta lôi ra, có lẽ cô ta sẽ không đi so đo chuyện của Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên...
Cho tới bây giờ, Tống Nguyên Hi mới phát hiện, chỉ cần anh Lương Xuyên có thể hạnh phúc, cô ta thà coi như là không biết, năm đó Kiều Luyến phản bội anh trai...
Tống Nguyên Hi nghĩ tới đây, cười khổ một cái, nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Kết thúc, tất cả đều kết thúc.
Đối với cô ta mà nói, rời Thẩm gia, cô ta đã để xuống.
Cô ta muốn mở ra cuộc sống mới cho mình.
Tống Nguyên Hi từ trong bệnh viện đi ra, cúi đầu, đi qua bên đường.
Thế nhưng vừa đi hai bước, lại va vào ngực của một người đàn ông.
Cô hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông mang theo kính gọng vàng đứng ở trước mặt cô.
Cái này, cũng là cuộc sống mới của cô.