Cho nên bọn họ xuất viện, bác sĩ cũng đồng ý, trước khi đi bàn giao với bọn họ: " Thẩm tiên sinh, biết anh thân là nghệ nhân, áp lực lớn, nhưng có đôi khi, vẫn là cần giải quyết, có chuyện gì cũng không cần luôn luôn ép ở trong lòng, dạng mất ngủ lâu dài, tổn thương đối với thân thể anh, tuyệt đối là trí mạng! Không nên coi mất ngủ là gì, mất ngủ là bệnh rất nghiêm trọng, nhất định phải trị tốt."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Thời khắc này Thẩm Lương Xuyên, giày Tây, một đôi mắt thâm thúy lại sắc bén, để cho người ta căn bản là không có cách đem cái người này, cùng người đàn ông tối ngày hôm qua té xỉu trong phòng tắm với nhau.
Năng lục mạnh mẽ của anh, lúc này thể hiện đầy đủ.
Dù là xuất hiện vấn đề mất ngủ, thế nhưng sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt và làm việc.
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên như vậy, giống như là máy móc, đèn cạn dầu, thêm chút ít dầu, liền lập tức quay vòng.
Ai cũng biết, đây chẳng qua là trị ngọn không trị gốc.
Lâu dài xuống, sớm muộn thân thể của anh cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, đi theo Thẩm Lương Xuyên lên xe, về tới Thẩm gia.
Hạ Diệp Hoa ở trong phòng khách, trông thấy hai người tiến đến, còn đang cảm thán: " Đứa nhỏ này, còn xem bác sĩ tâm lý, chuyện mất ngủ, vì cái gì không sớm nói cho mẹ một chút?"
Bà nói đến đây, liền nhìn Thẩm Lương Xuyên: " Rốt cuộc con sao vậy?"
Thẩm Lương Xuyên cười: " Con không sao, mẹ, để mẹ lo lắng."
"Cái gì mà không có chuyện, đều mất ngủ đến trình độ té xỉu! Còn gọi không có chuyện sao? Rốt cuộc con gặp vấn đề gì, nói cho mẹ một chút, không được sao?"
Thẩm Lương Xuyên mím chặt môi: " Thật sự không có chuyện."
Hạ Diệp Hoa gặp hỏi không ra, liền nhìn Kiều Luyến một chút.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: " Mẹ, con đang gặp bác sĩ tâm lý, hôm qua đoán chừng là bay máy bay, quá mệt mỏi, con cũng không phải là té xỉu, chỉ là ngủ thiếp đi, hiện tại con thật sự không có chuyện gì."
Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, chỉ có thể gật đầu: "Vậy con đi gặp bác sĩ tâm lý, làm dịu cảm xúc."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu: " Vâng."
-
Thẩm Tử Hào ở trong bệnh viện đến 2 giờ sáng, xác định Thẩm Lương Xuyên không có chuyện gì, lúc này mới đưa Hạ Diệp Hoa về nhà.
Sau đó lại lái xe, trở lại biệt thự Thẩm gia.
Vừa mới vào, liền thấy đèn của phòng khách mở ra, Thẩm Tu và Mai Phượng ngồi trong phòng khách, chờ đợi cậu ta.
Mắt Hạ Noãn Noãn đều sắp không mở ra được, cũng không dám lên lầu ngủ, liền ngồi ở trên ghế sofa.
Thẩm Tử Hào sững sờ, nhíu mày: " Mọi người không ngủ, làm gì vậy?"
Thẩm Tu lạnh hừ một tiếng: "Câu nói này, là ta hỏi con mới đúng! Đêm hôm khuya khoắt, con đi đâu vậy rồi hả?"
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: "Anh con té xỉu."
Một câu rơi xuống, Thẩm Tu đứng lên, đôi mắt đều sáng: " Nó thế nào?"
Trông thấy phản ứng của Thẩm Tu, Thẩm Tử Hào hơi sững sờ, cậu ta kinh ngạc nhìn Thẩm Tu, chần chừ mở miệng nói: "Cha, thật sự cao hứng sao?"
Lúc này Thẩm Tu mới phát hiện, phản ứng của mình có chút quá mức, ông ta lập tức đè xuống dáng vẻ xem kịch vui trên mặt, lúc này mới lên tiếng: "Làm sao có thể! Bất kể như thế nào, cái nghiệt tử kia, cũng là con ta. Rốt cuộc nó thế nào?"
Tâm lý Thẩm Tử Hào không thoải mái.
Cậu ta mở miệng: "Không có gì, tuột huyết áp. Hiện tại tốt rồi."
Thẩm Tu thất vọng xuống: "Chút chuyện nhỏ này, cũng đáng làm con đi một chuyến!"