Một lúc sau, Giang Chu cũng tiễn đám người cuối cùng đi, lúc này hắn mới có thời gian ngồi xuống ăn vài miếng. Khá lắm, tài nghệ của ông ngoại quá tuyệt vời. Tô Nam và Doãn Thư Nhã ở bên cạnh cũng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, ăn đến phồng mang trợn má, không có chút hình tượng nào. “Giang Chu Giang Chu, em muốn ăn món tôm kia.” “Hết rồi.” Tô Nam hừ một tiếng: “Em vừa tặng một con dê vàng cho tiểu Giang Đường đây, ngay cả một con tôm mà cũng không cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.