“Câm miệng!” Hàn Nhu dùng đôi mắt sắc lạnh để nhìn đám người chung quanh: “Tôi đi ăn với ai là chuyện của tôi, các người là ai? Hiệu trưởng à?” Hoàng Kỳ cũng gật đầu: “Tôi muốn đi ra ngoài với Giang Chu đấy, thì sao nào? Có liên quan gì đến các người không?” Tô Nam cũng theo sát mà lên: “Tuy tên này hơi khốn nạn một chút, nhưng ăn cơm với cậu ta cũng rất thoải mái nha!” Đám người nghe thấy thế thì càng ồn ào hơn. Hình như bọn họ đã nhận ra một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.