Đúng lúc này, cửa phòng của Giang Chu bỗng nhiên bị mở ra. Quý bà Viên Hữu Cầm cầm cái chổi đi vào, kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Chu. “Thằng nhóc thôi, sao con vẫn ở trong nhà?” “Mẹ. . .” Giang Chu lập tức kích động, liền chạy qua cho bà một cái ôm chặt. Người phụ nữ trước mặt này, chính là mẹ của hắn. Khi hắn mới học đại học năm hai thì bà đã qua đời. Khiến cho Giang Chu đau lòng vài chục năm. Viên Hữu Cầm sờ đầu Giang Chu một cái: “Bỗng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.