Doãn Thư Nhã cười lạnh một tiếng: “Tôi cho anh biết, đứa bé đó, một nửa là của anh, cũng có một nửa của tôi, chúng ta ai cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!” “Đxxcm. . .” “Anh còn dám nói bậy?” Giang Chu sửng sốt một lát: “Tôi cmn có trách nhiệm gì?” Mặt Doãn Thư Nhã đỏ: “Ai. . . ai bảo anh chuẩn như vậy!” “???” “Hôm nay có ăn cơm ở nhà không?” Giang Chu cũng chưa xem qua loại kịch bản này, vì vậy thuận miệng đáp: “Không được, công ty có một cuộc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.