Giang Chu hơi ngước mắt lên: “Ngại quá, anh đang nói chuyện với tôi à?” “Bây giờ là tôi đang hỏi cậu, trả lời vấn đề của tôi?!” “Giọng điệu của anh hung dữ thật đấy? Dựa vào cái gì?” “Bởi vì đây là Phùng gia!” “Tôi cmn một là không dựa vào Phùng gia của các người để kiếm cơm, hai là tôi là khách của người Phùng gia mời đến, anh đang dựng râu trừng mắt với ai vậy?” “Cậu. . .!” “Một thư ký mà thôi, còn thật sự cho rằng mình là người của Phùng gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.