Quả nhiên, tiếng hát của Giang Chu vẫn chưa dừng lại. Chỉ là trong chốc lát này, giọng hát của hắn đã trở nên nhu hòa hơn. “Cơn gió đêm thổi qua tóc mai của em đã có vài sợi bạc.” “Xoa dịu vết sẹo hằng lại trong hồi ức!” “Đôi mắt em ngời sáng mà cũng mịt mờ nở một nụ cười như hoa thắm tươi.” “Hoàng hôn che đậy cho bước chân loạng choạng của em.” “Đến gần bức tranh giấu nơi đầu giường.” “Hình ảnh em trong tranh đang cúi đầu trò chuyện!” . . . “Anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.