Lúc này, Phùng Y Vân đã trở về, trong phòng khách chỉ còn hai cô bé đang chơi game. “Giang Dự Kỳ, chúng ta phải về rồi.” “Hả? Em còn chưa chơi chán mà.” “Nhanh lên, chúng ta còn phải đi cọ phòng khách sạn của cha em nữa.” Giang Dự Kỳ không nỡ mà thả tay cầm chơi game xuống, ngoan ngoãn đứng dậy. Lúc này Phùng Y Nhất mới thấy Phùng Tư Nhược: “Chị, chị cũng đi theo à?” Phùng Tư Nhược gật đầu: “Ừm.” “Vậy em cũng đi, anh rể, anh dẫn em đi với.” “Không, em...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.