Quách Vĩ thở dài: “Tôi cũng không thể để Dương Hân trả tiền mà.” “Nói như vậy, những lần ăn cơm trước, ông đều không cho Dương Hân xem hóa đơn?” “Cho xem làm gì, quá ra vẻ.” Giang Chu gật đầu: “Cơm nước xong xuôi thì ông đừng nói gì, cứ để tôi.” Quách Vĩ nuốt nước miếng: “Ông sẽ không làm hỏng chuyện của tôi đấy chứ?” “Không đâu, tôi chỉ cho quả bóng rỗ kia một bài học thôi.” Trong khi hai người nói chuyện, biểu cảm của Dương Hân đã trở nên hơi khó chịu, bởi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.