Sở Ngữ Vi quyệt cái miệng nhỏ nhắn, biểu cảm có hơi bất mãn. Tuy rằng Giang Chu gọi cha mẹ mình là cha mẹ cũng khiến cho nàng rất vui vẻ, nhưng đây là đang ở nhà mình, cách gọi này làm cho nàng có chút xấu hổ. “Ồ, vậy được rồi, anh sẽ không quấy rầy.” “Ai, anh đi đâu vậy?” Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu đi thẳng đến phòng của mình thì lập tức chạy theo. Sau khi vào phòng, Giang Chu đi thẳng đến tủ quần áo của Sở hoa khôi, sau đó liền mở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.