Giang Chu nhìn thấy một màn này, nhịn không được mà dừng động tác nhấm nuốt lại. “Em không ăn à?” “Ăn chứ, không ăn thì tiện nghi cho anh rồi, hừ!” Tô Nam nhặt một xiên lòng nướng lên, hung hăng cắn một cái. . . Cái cắn này, hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút ân oán cá nhân. Giang Chu còn sợ nàng cắn đứt cả cái que sắt luôn. Cái này. . . nếu như sau này. . . Đậu xanh! Giang Chu không tự chủ được mà khép chân lại, bởi vì trí tưởng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.