Phùng Tư Nhược cắn môi, nhẹ giọng nói: “Cháu cũng sợ hết hồn nữa.” “Cháu không nói cho Giang Chu biết là mình sẽ đến à?” “Không có, cháu định cho Giang Chu một bất ngờ.” Phùng Tư Nhược vừa nhắc đến chuyện này, liền cảm thấy ủy khuất. Nàng phải lấy hết can đảm để chạy đến đây, thế mà Giang Chu lại không ở nhà. “Không sao, dì cảm thấy rất vui vẻ nha.” Lúc này, Viên Hữu Cầm đã có một loại tâm trạng như đang nhin con dâu mình. Đổi một góc độ mà nói, dù...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.