Tô Nam suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã qua giờ tan làm rồi, trong công ty đã trống rỗng. Bầu trời bên ngoài tràn ngập ráng mây đỏ, từng mảnh từng mảnh giống như vẩy cá. Nàng không khỏi cảm thấy cái bụng trống trơn. “Anh ăn cơm tối chưa? Hay là chúng ta ăn ở đây đi?” “Nơi này?” Giang Chu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trợn tròn mắt lên: “Lại là canh thịt dê?!” Mặt Tô Nam đỏ lên: “Sao thế, không thích ăn thì cút!” “Cô trở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.