Quách Vĩ lái xe, nhịn không được mà thở dài: “Tôi vốn cho rằng cảnh còn người mất là chuyện có thể cảm nhận được sau khi tốt nghiệp đại học.” Giang Chu yên lặng một chút: “Lần đâu tiên tôi gặp ông thì ông vẫn còn thò lò mũi xanh, đảo mắt mà ông đã tìm được bạn gái rồi, đúng thật là cảnh còn người mất.” “Ông mới thò lò mũi xanh.” “Móa, tại sao ông lại có thể ghét bỏ quá khứ của mình chứ?” Sắc mặt Quách Vĩ đen xì: “Đây không phải là ghét bỏ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.