Cùng lúc đó, tiết mục cũng sắp đến hồi kết. Ánh sáng màu bạc rơi vào trên sân khấu, giống như một mảnh tuyết ở trên đất, Phùng Tư Nhược thì đứng ở trung tâm của mảnh tuyết, lặng lẽ nhìn về phía trước. Thời gian giống như dừng lại, đồng thời cả sân khấu cũng dừng lại theo, duy nhất có thể cử động, chỉ có mình Giang Chu. Hắn vươn tay, chậm rãi dắt tay của nàng. Lúc này, giai điệu lại bỗng nhiên vang lên, tiếng hát cũng vang lên theo. “Cơn gió đêm thổi qua, tóc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.