Phùng Tư Nhược dựa đầu vào vai của Giang Chu: “Không phải kiêu ngạo, mà là nhớ anh.” Giang Chu cũng đưa tay ôm nàng: “Đi qua bên kia ngồi cũng có thể nhìn thấy anh mà, bây giờ em không thể mệt mỏi được, ngoan.” “Được rồi!” Phùng Tư Nhược đi qua bên kia, ngồi xuống ghế dựa. Hai cái chân nhỏ đung đưa qua lại, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Giang Chu mà mình ngày nhớ đêm mong. Roạt roạt roạt. Giang Chu cọ rửa bàn trà, bọt trắng bay tung tóe. Có điều, vài phút...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.