Giang Chu mở cốp xe, nhét hành lý vào trong: “Nói đi, em muốn ăn gì?” Tô Nam ngồi lên ghế lái phụ, đôi mắt hơi lấp lánh: “Có phải là ăn gì cũng được hay không?” “Ừm, tùy em.” “Vậy thì em muốn ăn món Pháp, đi trung tâm thành phố chứ không ăn ở đường Thủy Nhai.” Giang Chu nhịn không được mà nhướn mày lên: “Món Pháp ở đó phải năm ngàn một người, em định gài bẫy chết anh à?” Tô Nam lộ ra nụ cười rực rỡ: “Bẫy chết thì không đến mức, tài sản...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.