“Ai bảo đây là nhà em?” Phùng Tư Nhược yên lặng một lát, đột nhiên lại thấy hơi khẩn trương mà ngẩng đầu lên: “Không phải. . . không phải sao?” Giang Chu véo má của nàng: “Đây là nhà của chúng ta, hiểu chưa?” “Đau. . .” “Gọi ông xã, anh sẽ không véo nữa.” Phùng Tư Nhược liền kêu vài tiếng, đau đến mức suýt chảy nước miếng. Có điều, tuy đã đau như vậy, nhngw nàng vẫn không dám gọi hai chữ ông xã. Bởi vì đối với nàng mà nói, hai chữ này là không thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.