Giang Chu hơi quay đầu qua, nhìn thư ký Hồng vội vàng đi qua bên này. Hắn nhịn không được mà cảm thán một câu, thật cmn có mặt mũi mà. Khi nào khách sạn ở Lâm Giang cũng hô một tiếng mau tránh ra, đây là khách của Giang gia chứ. Mẹ nó, quá có mặt mũi! Không được, trở về phải làm một cái khách sạn mới được. “Giang tiên sinh, rất xin lỗi.” Giang Chu đưa chai nước còn một nửa cho thư ký Hồng: “Xe đâu?” Thư ký Hồng hơi cúi đầu: “Xe ở ngay ngoài...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.