Sau đó, hắn liền đi ra khỏi phòng, đến phòng ngủ của Hàn Nhu. Cô bé này vẫn đang nằm ngủ khò khò ở trên giường. Đôi chân thon dài trắng như tuyết đã lộ ra ngoài chăn, tư thế ngủ có thể nói là cực kỳ thần ký. “Con hàng lười, mau rời giường đi, còn ngủ?” Hàn Nhu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm: “Anh, sao anh lại dậy sớm thế?” Giang Chu đeo ba lô lên lưng, ngáp một cái: “Hiện giờ anh phải về Thượng Kinh một chuyến, em nhớ nói với cha mẹ một tiếng.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.