Phùng Sùng tức giận nói: “Đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa, nói chuyện hợp tác đi!” Giang Chu trầm ngâm một lát: “Nếu ngài là tài xế của cô cô, vậy tôi cũng không gạt ngài nữa, đúng là công ty của tôi đang thiếu tiền.” Phùng Sùng nhấp một hớp cà phê: “Chuyện này thì tôi biết rất rõ, cậu không cần thuật lại.” “Nhưng tôi không chấp nhận chiếm cổ phần, cùng không chấp nhận Phùng gia nhúng tay vào quyết sách của tôi.” “Có thể.” Giang Chu khẽ cau mày: “Thật á?” Phùng Sùng gật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.