Doãn Thư Nhã có chút sợ, nhịn không được mà kéo góc áo của Giang Chu. Nàng ru rú ở trong nhà quá lâu, cho nên thậ sự không có kinh nghiệm với loại chuyện đối nhân xử thế này. Dưới cái nhìn của nàng, một cái giường bệnh thì làm sao có thể khiến cho người ta quỳ xuống đất dập đầu được? “Không có gì, người Lâm Giang bọn tôi là như vậy đấy, cô không cần khẩn trương!” Giang Chu vỗ vỗ tay của nàng: “Cô làm chuyện tốt, nên được cảm tạ là đúng.” Doãn Thư...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.