“Anh đưa em đi!” “Không cần, anh nghỉ ngơi đi!” Phùng Tư Nhược từ chối Giang Chu, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh. Lúc này, Giang Chu nhìn cái giường bệnh trống không bên cạnh một chút. Lại nhìn ly giấy mà Hoàng Kỳ vẫn chưa uống hết, sau đó lại nhìn cái giường trống không đó, rồi lại nhìn ly giấy một chút. . . Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ lắc đầu một cái. Thôi quên đi, làm người không thể làm như vậy, chẳng may buổi tối có bệnh nhân cần điều trị khẩn cấp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.