Phùng Tư Nhược có hơi ủy khuất: “Dạo này anh rất phiền muộn nha.” Giang Chu đưa tay ôm lấy gương mặt mềm mại của nàng: “Không phải anh đã nói rồi sao, em là quả vui vẻ của anh.” “vậy cũng không được, quả vui vẻ bị hỏng, anh sẽ. . . sẽ không vui hơn.” “Đánh rắm, cái gì gọi là bị hỏng, em chỉ là mó thêm một quả nhỏ nữa mà thôi.” Phùng Tư Nhược hơi nhăn mũi lại: “Khi đó còn không biết.” Giang Chu dừng bước, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực: “Anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.