Phùng Sùng tràn đầy buồn bực mà lái xe trở về. Mà Giang Chu thì vui vẻ vẫy tay chào, cũng không biết tình mạng của mình từng như ngàn cân treo sợi tóc. Trong khi hắn quay lại khách sạn, Tô Nam bỗng nhiên gọi điện thoại đến. “Giang Chu, tôi lại bị anh gài bẫy, thế mà anh lại để tôi ngồi ghế cứng.” Giang Chu mua chai nước ở máy bán hàng tự động: “Hết cách rồi, tết nhất nên rất khó mua vé.” Tô Nam ép buộc mình phải tỉnh táo: “Anh có biết những người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.