Ngày hôm sau. Giang Chu vừa rời giường, quả nhiên bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ. Hắn duỗi người, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc này, Giang Dự Kỳ đã chạy đến, gõ cửa bình bịch. “Anh, anh ơi, đi ăn cơm thôi.” “Được, biết rồi.” Giang Chu phun kem đánh răng ra, lau miệng một chút, rồi đi theo Giang Dự Kỳ xuống tầng một. Chú và thím đã chờ trong nhà ăn rồi. Cả nhà Trần tổng cũng đang ngồi chung. Chỉ là hình như tinh thần của Trần tổng không được tốt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.