Giang Chu khẽ thở dài một cái: “Người duy nhất anh không đấu lại trong đời này, chính là mẹ.” Hàn Nhu kéo Phùng Tư Nhược qua: “Mẹ còn nói, anh chú ý một chút.” “Làm sao vậy?” “Con gái nhà người ta lần đầu đến nhà chơi, nên nhận được sự đối đãi tôn trọng và lễ phép nhất.” Giang Chu sờ sờ đầu hai người, lộ vẻ mỉm cười thân thiện: “Thật ra vừa rồi anh chỉ nói đùa với Tư Nhược thôi.” Gò má Phùng Tư Nhược đỏ lên: “Em không tin.” “Không sao, Tư Nhược, chị...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.