Phùng Sùng không đồng y: “Tới tiệm lẩu làm gì? Nhiều người lắm mắt, muốn bàn chuyện cũng không bàn được, cháu đến đây đi.” “Nhưng mà. . . con gái của chú rất muốn ăn lẩu.” “Ừm? Thật không? Vậy hai đứa chờ ở đây, chú đến ngay đây.” Giang Chu cúp điện thoại di động, nhịn không được mà xì một tiếng khinh thường. Bưng cái giá trưởng bối để ra lệnh cho mình, nhưng kết quả là vừa nghe thấy con gái muốn ăn lẩu, liền lập tức chạy như điên đến đây. “Anh ăn chân vịt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.