Mặc dù Phùng Nhạc không biết lời nói của hai người này có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, nhưng ông ta cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa. Bởi vì so với chuyện mà mình vừa biết, thì chuyện này cũng không đáng là gì. “Anh cả, tôi muốn tâm sự với anh một chút, được không?” Phùng Sùng đặt một chén trà xuống phía đối diện: “Nơi này không có người ngoài, ngồi đi.” Phùng Nhạc ngồi xuống bên cạnh Giang Chu, thở dài: “Bây giờ tôi mới hiểu được, thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.