Doãn Thư Nhã bỏ văn kiện xuống dưới bàn trà, đứng lên: “Đi, mời tôi ăn cơm.” Giang Chu ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Còn có thể ăn cơm chùa như vậy sao?” “Chủ yếu là vì tôi ngâm mình trong bệnh viện quá lâu, lây lắm rồi mới có thời gian đi ra ngoài.” “Trước kia cô là Trạch Nữ cơ mà?” Doãn Thư Nhã trợn mắt liếc Giang Chu một cái: “Người đã đi ra ngoài thì sẽ không trạch được nữa, bây giờ tôi rất thích cuộc sống ở bên ngoài.” Giang Chu đè...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.