Dù mãnh hổ có hung dữ và mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc già. Người già nhiều tiền đến đâu thì cũng không thoát khỏi cái chết. Giang Chu đẩy cửa đi vào, nắm tay Phùng Tư Nhược đi đến trước giường bệnh. Lúc này, Phùng Viễn Sơn mở mắt ra. Ông nhìn thoáng qua Giang Chu, thế mà lại lộ ra một nụ cười. Trong nụ cười kia còn chứa vẻ đắc ý, thậm chí còn mang theo một tia kiêu ngạo. “Tên nhóc thối, đến xem tôi đã chết hay chưa à?” Giang Chu cúi người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.