Giang Chu thuận lợi rời khỏi ký túc xá, liền phóng nhanh trên sân trường. Lúc này, dưới ánh trăng, hồ nước không tên trong trường như được dải một lớp bạc. Nó giống như một tấm gương được gắn trong lòng đất vậy. Phùng Tư Nhược đưng ở bên một tảng đó có hình chiếc thuyền, biểu cảm của nàng có chút dễ thương. Giang Chu chống tay lên cây thở hổn hển vài cái, sau đó lại ném ra một câu: “Đây là vợ nhà ai mà nửa đêm rồi còn không ngủ, đang chờ tình nhân sao?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.