Ánh mắt Giang Chu hiện lên vẻ cưng chiều, lập tức nhẹ nhàng đi qua. Hắn đi đến bên giường mới dừng lại, đưa tay sờ mái tóc của nàng. “Phùng Tư Nhược?” “Ừm. . .” “Đang ngủ?” Giấc ngủ này của Phùng ngốc manh không sâu, cho nên gọi một cái là tỉnh. Nhưng mà đầu óc của nàng vẫn mơ mơ màng màng, trong đôi mắt xinh đẹp viết đầy mờ mịt. Nhưng chuyện này không làm lỡ việc nàng thấy vui vẻ khi nhìn thấy Giang Chu. “Anh đã trở về nha?” Giang Chu véo má của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.