Lúc này, Phùng Tư Nhược đang ngồi ở trên chiếc thuyền đá bên cạnh hồ không tên. Nàng hơi ngước đầu lên, hô hấp gấp gáp. “Phùng Tư Nhược!” Giang Chu nhìn thấy bóng lưng của nàng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô bé này không giỏi giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, nhưng nàng có một năng lực rất đặc thù, chính là chạy rất nhanh. Lần trước Giang Chu vừa nói muốn cua nàng, kết quả là nàng bị dọa chạy. Dưới sự không có chuẩn bị, một người cao to 1m8 như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.