Giang Chu vừa nói chuyện, vừa nhịn không được mà véo má của Phùng Tư Nhược: “Ở nhà phải ngoan, biết chưa?” Phùng Tư Nhược đau đến hít hà hai tiếng, nhăn mũi lại: “Em không ngoan.” “Hả?” “Em muốn đi chung với anh.” “Nhưng mà. . .” “Em có thể không nói lời nào, có được không nha?” Tuy Giang Chu là loại người ‘tâm ngoan thủ lạt’ nhưng vẫn không thể nói lời từ chối khi bị ánh mắt long lanh như nước của Phùng Tư Nhược nhìn vào. Cô bé này căn bản không biết, vẻ điềm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.