Lần trước là buổi tối, khi đó thành phố có hơi mông lung, không quá chân thực. Nhưng lần này là Thanh Thiên Bạch Nhât, cũng không có sương mù gì cả. Cho nên ở độ cao này, tầm mắt có thể nhìn thấy rất xa. Là một Trạch Nữ cực kỳ nhát gan, đúng là sẽ bị hấp dẫn bởi quang cảnh bên ngoài. Phùng Tư Nhược tràn đầy phấn khởi, trong mắt đã có những ngôi sao đáng chiếu sáng. “Công ty của anh nằm ở tòa nhà kia, giống như cái eo thon kia kìa, thấy chưa?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.