Giang Chu quay sang hỏi: “Em nghe thấy rồi chứ? Cha em uy hiếp anh, hay là chúng ta bỏ trốn đi nhé?” “???” “Bỏ trốn thì không cần lễ hỏi luôn, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.” Mặt Phùng Sùng đầy dấu chấm hỏi, nội tâm cũng không nhịn được mà run lên. Vào giờ phút này, ông có thể nhìn thấy rõ ràng là, trong mắt của con gái mình có một tia động lòng. Dần dần, sắc trời xán lạn đã biến thành hoàng hôn. Ánh tà dương xuyên qua những đám mây hình vảy cá,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.