Cùng lúc đó, Giang Chu quay đầu nhìn về phía hàng ghế ngồi phía sau. Cái túi giấy màu xanh làm của Đường Quả vẫn đang nằm lẳng lặng ở ghế sau. Nàng để túi ở đây từ lúc đến, chỉ là sau khi đến nhà thì Giang Chu quên không cầm vào. Xem? Thôi quên đi, vẫn không xem thì hơn. Nếu như là quà của người khác, chắc chắn là hắn sẽ không do dự mà mở ra xem. Nhưng là của Đường Quả, vậy hắn có chút không dám xem. Cô bé này nói chuyện đã đáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.