Lúc này, Phùng Tư Nhược cũng đi vào. Nàng cẩn thận từng li từng tí và kéo tay áo Giang Chu, rồi chỉ chỉ vào Phùng Y Vân. “Giang Chu, đây là cô cô của mình.” “Không thể nào, bạn đừng gạt mình.” Phùng Y Vân phồng má lên: “Là cô cô mình thật mà!” Giang Chu vung tay lên, ra vẻ không tin: “Không phải chị gái bạn sao, trẻ như vậy cơ mà?” “Là cô cô!” “Chị gái, nhất định là chị gái!” Phùng Y Vân nhìn Giang Chu, cười nhạt một tiếng: “Quả nhiên là láu cá,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.