Giang Chu nói tiếp: “Dù sao Phùng Nhạc cũng là một lão hồ ly, ông ta không hề ngu xuẩn đâu, tôi chuyển nhược cổ phần ở thời khắc quan trọng này, nên tất nhiên ông ta sẽ nghi ngờ rồi.” “Vậy làm sao bây giờ?” “Không sao, ông ta không nắm được đuôi của tôi đâu.” “Ồ, vậy hôm nay anh có qua đây không?” Giang Chu đóng nắp chai lại: “Làm gì?” Tô Nam trầm ngâm giây lát: “Tôi muốn uống canh thịt dê, cái loại đã xài rồi ý.” “Cút đi, thà rằng cô nói thẳng là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.