Giang Chu dừng bước chân, ngồi xuống ghế dài. Sau đó kéo bàn tay nhỏ của Phùng Tư Nhược: “Qua đây ngồi một lát.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt người sau đỏ lên. Nhưng sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Phùng Tư Nhược lại giang chân, ngồi lên đùi của Giang Chu. Sau đó lại núp vòa trong ngực của hắn như một con mèo, trong mắt của nàng tràn đầy hân hoan. Giang Chu cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy liền điều chỉnh tư thế một chút, sau đó liền ôm nàng vào ngực. Lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.