Lúc này, trước mặt nàng còn có một cái giá vẽ tranh, nàng cầm bút trong tay, chấm màu rồi lại vẽ lên giấy. Bởi vì là mùa đông, nên cây cối phía xa xa đều trọc lóc, thế nhưng bức tranh Phùng Tư Nhược đang vẽ lại là mùa xuân. Cây cối xanh tươi bao trùm núi đồi, mặt hồ xanh biếc nổi sóng lăn tăn. Thì ra cô bé này không chỉ chạy nhanh, mà còn vẽ tranh rất giỏi nữa. “Hai em đi vào phòng chơi đi.” Phùng Y Nhất ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Vì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.