Phùng Viễn Sơn thở hổn hển một lúc: “vậy tại sao lại có nhiều người đọc Thánh Kinh như vậy?!” Giang Chu quay đầu nhìn tuyết ở bên ngoài cửa sổ: “Sao tôi biết được, tôi cmn lại không bỏ rơi vợ con.” “Khụ khụ! Khụ khụ. . .!” Phùng Viễn Sơn bỗng nhiên bắt đầu ho sặc sụa, giống như là có thứ gì kẹt lấy đường hô hấp của ông ta vậy. Ho khan cũng không ho nổi, không khí lại không đủ dùng. Một màn này làm cho thư ký Hồng sợ đến mức mặt mũi trắng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.