Trừ Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Địch Đan Thanh ra, Tôn Tĩnh Hương cũng tụ họp với bọn họ ở Singapore rồi cùng tới Perth, lấy danh nghĩa là khảo sát thương vụ, thực chất là đi du lịch. Ngày đầu tiên tới Perth, Tôn Tĩnh Hương muốn tới Tiêm Phong Thạch Trận (Pinnacles) trứ danh, liền cùng Diệp Kiến Bân đi riêng tới công viên quốc gia Nambung, Trương Khác và Địch Đan Thanh du ngoạn trong thành phố, hẹn nhau ngày hôm sau khảo sát thương vụ. Trương Khác đứng trên đỉnh núi Eliza ngắm nhìn kiến trúc tháp nhọn màu xám phía đối bờ đối diện sông Thiên Nga, Địch Đan Thanh yên tĩnh đứng bên cạnh y, theo giới thiệu của nhân viên thường trú của Cẩm Hồ tại Perth báo cáo, kiến trúc đó là tòa nhà văn phòng của Mitsui tại Perth, văn phòng của Mitsubitshi và Itouchu cũng ở trong đó.
- Nhật Bản và Úc đã hoàn thành kỳ cọ xát, không gian để lại cho chúng ta vô cùng hẹp... Trương Khác chép miệng quay sang nắm tay Địch Đan Thanh.
- Chẳng phải nói ngày mai mới nghĩ chuyện công ty sao? Địch Đan Thanh tình tứ lườm Trương Khác một cái. Có rất nhiều chim chóc nghỉ ngơi trên bãi cỏ, chẳng hề sợ hãi du khách, Địch Đan Thanh thích thú đưa tay ra cho một con chim lớn mỏ đỏ mổ tay, còn kéo tay Trương Khác cho nó mổ.
Chập tối Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương gọi điện về nói sẽ ở lại một tiểu trấn gần công viên Nambung, Trương Khác và Địch Đan Thanh hưởng thụ một đêm hiếm có ở xứ lạ.
Tây Úc có rất nhiều tài nguyên tự nhiên như khí thiên nhiên, vàng, sắt thép, các công ty năng lượng và xây dựng chủ yếu trên thế giới đều có văn phòng làm việc ở đây, cho dù là "thành phố nhỏ" nhưng Perth cũng rất xa hoa, khách sạn Trương Khác ở chẳng kém gì khách sạn Bán Đảo ở Hong Kong.
Trong gian phòng Trương Khác ở có cả hồ bơi, du ngoạn cả một ngày, ngâm mình trong hồ bôi hết sức thoải mái, lúc mua áo bơi, Trương Khác tiến cử Địch Đan Thanh mua loại bikini sexy, nhưng Địch Đan Thanh không nghe y, có điều cô vẫn mua một bộ đồ bơi khá gợi cảm. Chiếc áo bơi làm đôi chân gần như hoàn mỹ của cô càng thêm thon dài, chất liệu áo bơi cực tốt, bó chặt lên người, làm bầu ngực căng tròn ngạo nghễ như muốn phá tung áo bơi thoát ra ngoài. Cho dù trong phòng chỉ có Trương Khác mà cũng vì chỉ có mỗi Trương Khác nên Địch Đan Thanh thay áo bơi đi ra vẫn xấu hổ hoanh tay trước ngực, lại còn đeo chiếc kính râm to trên mặt, ngồi bên hồ bơi không không xuống, nhìn Trương Khác bơi qua bơi lại.
Trương Khác tay vịn thành bể bơi ngửa đầu nhìn Địch Đan Thanh, gỡ bỏ chiếc kính râm của cô ra: - Không phải chị có tâm sự gì chứ?
- Thôi thì có tâm sự gì? Địch Đan Thanh cười, cúi người xuống ôm mặt Trương Khác, khiến hai bầu vú trĩu xuống đập thẳng vào mắt Trương Khác, làm y chao đảo, đưa tay ra sờ lên đùi ngọc trơn mịn như ngọc của cô, chưa đã đưa tay ôm lấy cặp mông tròn lẳn. Cứ như thế đứng trong nước ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Địch Đan Thanh, khuôn mặt kiềm diễm, gò má trơn như mỡ đông, cánh môi hồng tươi, đôi mắt mang phong tình hoang dã, chỉ nhìn thôi làm tà hỏa trong người Trương Khác sôi lên sùng sục, nắm tay Địch Đan Thanh nói: - Xuống bơi nào. Rồi kéo cô xuống nước, ôm lấy cơ thể đầy đặn của cô, muốn lấy nó xua đi phần nào dục vọng đang bốc lên.
Địch Đan Thanh cảm giác được phản ứng mạnh mẽ trên người Trương Khác, phì cười: - Đúng là con ma háo sắc. Nhưng cơ thể lại nhiệt tình như lửa dán sát vào lòng ngực y không rời.
Trương Khác bảo Địch Đan Thanh giang chân kẹp lấy hông mình, Địch Đan Thanh chiều ý làm theo, thế là chỗ riêng tư vừa vặn để hạ thân cứng ngắc của Trương Khác chọc vào, thấy y đưa tay lần mò kéo quần bơi của mình sang bên, Địch Đan Thanh chỉ động tình ôm lấy cô y, thì thầm vào bên tai: - Để tôi ở lại Perth đi.
Trương Khác vừa mới hoàn thành tư thế chuẩn bị chiến đấu thì nghe cô nói câu này, sửng sốt nhìn cô không chớp.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Địch Đan Thanh cảm thấy hơi nóng bừng, cánh tay ôm Trương Khác thả lỏng ra, nhích mông để hạ thể Trương Khác tiến vào người mình, khoái cảm dữ dội làm cô choáng váng, như muôn dòng điện từ bụng tỏa đi khắp cơ thể, làm cô không kìm được cổ ngửa ra đằng sau rên lên một tiếng dài đầy nhục dục: - Sau này ở lại Perth, nhớ cảm giác thì phì biết làm sao? Cậu cử động đi... Á, sâu quá, nâng tôi lên chút nào.
Trương Khác nâng cặp mông nảy nở của Địch Đan Thanh, đặt cô tỳ vào thành bề bơi, giữ nguyên hạ thể trong huyệt động ẩm ướt của cô: - Sao muốn ở lại Perth?
- Đã bảo không nói chuyện công tác mà. Địch Đan Thanh chuyển động eo, tựa tìm lấy khoái cảm, muốn chuyển đề tài đi.
Trương Khác ôm lấy vòng eo đầy sức sóng của cô, yêu thương vuốt ve tấm lương trơn mịn, nhè nhẹ hôn lên cánh môi hồng căng mọng, nhìn đôi mắt lim dim của cô, Trương Khác không muốn xa cô, không phải chỉ vì khoảnh khắc mỹ diệu thế này.
Địch Đan Thanh tay chân như con bạch tuộc như muốn làm Trương Khác tan chảy trong nười mình, ôn nhu nói trong tiếng rên rỉ: - Cảm giác có người yêu không tệ chút nào, nhưng so với việc thành tình nhân của cậu, tôi càng muốn trợ thủ cho sự nghiệp của cậu hơn, so với nấp dưới cánh của cậu, tôi càng muốn đứng ra chia sẻ vinh quang cùng cậu hơn.. A... Ưm... Tiểu tình nhân của tôi, cho tôi ương ngạch một lần đi, để tôi ở lại Perth.
- Vậy tôi phải làm sao? Trương Khác thương cảm hỏi:
- Công tác ở Kiến Nghiệp thế nào cũng tìm được người tiếp nhận mà.... Địch Đan Than mắt lim dim, lắc hông truy tìm thêm khoái cảm, nói rất vô trách nhiệm: - Cho dù cậu muốn phát tiết thú dục, còn lo không tìm thấy đối tượng ở Kiến Nghiệp sao?
- Tôi có hạ tiện tới mức giữ chị lại Kiến Nghiệp chỉ vì phát tiết như chị nói sao? Trương Khác cười khổ, có chút giận dỗi thúc mạnh mấy cái liên tiếp làm Địch Đan Thanh không còn chịu đựng nỗi sức công phá dữ dội ấy nữa, ré lên sung sướng không còn nói chuyện được nữa.
- Cậu có yêu tôi không? Địch Đan Thanh buông tay ra, dựa lưng vào thành bề bơi, chăm chú nhìn Trương Khác: - Tôi chẳng ngốc nghếch hỏi người cậu yêu nhất là ai đâu.
- Yêu chứ, yêu nhiều lắm. Trương Khác ôm gò má cô, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, nhìn thẳng vào mắt cô: - Chỉ trách tôi quá tham lam, không muốn bỏ một ai.
- Chỉ cần một chút là đủ rồi. Địch Đan Thanh quay đầu sang, ngậm lấy ngón tay của Trương Khác, cắn nhè nhẹ lên đó, giọng nói rất chân thành nhưng ánh mắt mang nụ cười: - Cậu cứ thoải mái phong lưu khoái hoạt đâu, tôi chẳng hỏi tới, chỉ cần trong tim cậu có chút tình yêu dành cho tôi là đủ rồi.
Trương Khác cười khổ không thôi, y đang buồn thối ruột mà cô tỏ ra thản nhiên như thế, hậm hực nắm giây áo bơi trên vai của Địch Đan Thanh kéo mạnh xuống, lộ ra bầu vú lớn trắng muốn, nụ hoa phấn hồng tươi như muốn ứa nước. kích thích thần kinh Trương Khác một cách cao độ, không chút do dự há miệng ngậm lấy. Trương Khác biết rõ đây là chỗ yếu nhất của Địch Đan Thanh, làm cô không chịu nổi trêu ghẹo nhất, ra sức trêu ghẹo nó, cả tay cả miệng vừa vuốt ve nắn bóp, vừa nhay vừa cắn, có chút điên cuồng, có chút thô lỗ.
- Á, đau... Địch Dan Thanh thét lên.
Nhưng Trương Khác không vì thế mà dừng lại cũng không vì thế mà nhẹ nhàng hơn, y biết Địch Đan Thanh đau nhưng cũng dễ chịu vô cùng, quả nhiên tiếng kêu của cô biến thành tiếng rên rỉ dâm đãng làm người ta điên cuồng, mười ngón tay bấm sâu vào da thịt sau lưng Trương Khác.
- A, a thích quá đi...
- Chị không muốn mỗi ngày như thế này sao...
- Ư... Mỗi ngày ư, cậu có thể sao? Địch Đan Thanh vừa thở khó nhọc vừa trêu y: - Nếu cậu muốn cứ tới Perth tìm tôi..
- Không cho chị đi, không cho chị đi... Trương Khác tấn công như lên cơn điên, hai tay thô lỗ dầy vò bầy vú của cô.
Sự dã man thô bạo của Trương Khác làm tình dục của Địch Đan Thanh được tận tình phóng thích, làn da trắng ngần dần dần thấm ra mồ hôi li ti, nhịp mông mỗi lúc một nhanh, còn ưỡn ngực lên khuyến khích bàn tay của Trương Khác, tiếng rên rỉ tiêu hồn của cô vang vọng khắp bể bơi, thể lực cô cũng rất tốt, không giống như Hứa Tư và Tạ Vãn Tình hơi chút là người mềm nhũn, Địch Đan Thanh có thể nắm thế chủ động từ đầu tới cuối, nghênh đón từng động tác của Trương Khác một cách hết sức hoàn mỹ.
++++
Có vẻ đang bắt đầu bố cục cho đoạn kết, DDT đi Perth, TTM đi Sing, em Trần Ninh chết vì bệnh lạ lây từ phim Hàn Quốc