Trương Khác vỗ đầu:
- Thêm vài tháng nữa giá nhà ở Bắc Kinh lại tăng vọt rồi.
- Vậy có thể tăng bao nhiêu?
Lương Văn Giang hơi cổ hủ, nhưng không phải hoàn toàn là con mọt sách, hiểu biết chút về kinh tế, song không hiểu vì sao Trương Khác đưa ra kết luận này.
Trương Khác chỉ cười không nói rõ hơn.
Theo suy nghĩ của Lương Văn Giang cho dù bộ ủy ban có chia phòng đột xuất, song tiền vẫn phải tự kiếm, vả lại đại bộ phận quan viên Bắc Kinh có nhà ở rồi, có thể chia thêm được bao nhiêu đâu.
Nhưng hắn đâu biết các lãnh đạo trừ giải quyết nhà ở ình, còn tranh thủ thời kỳ đặc thù này giải quyết nhà ở cho con cái, thậm chí cháu chưa ra đời cũng đã có nhà ở rồi.
Trương Khác đang nhìn tòa nhà chung cư cao tầng cảm khái thì đằng sau lưng có tiếng còi ô tô điếc tai, quay đầu nhìn lại thấy thấy một chiếc Buick màu đen rẽ vào tiểu khu mà không hề giảm tốc độ, Lương Văn Giang bị kính x quét phải, hai chai rượu đều rơi xuống đất, thiếu chút nữa cũng bị ngã.
- Anh không sao chứ?
Trương Khác vội đỡ lấy hắn.
- Không sao.
Lương Văn Giang xoa cánh tay, hai chai rượu rơi xuống, rượu chảy hai ra ngoài hộp, chiếc xe kia dừng lại, Trương Khác tưởng lái xe xuống xin lỗi thì một cái đầu keo bóng mượt thò ra chửi:
- Chỗ này có người chết hay sao chúng mày đứng ngây ra đó làm bài vị.
- Con mẹ mày chứ.
Trương Khác chửi ngay lại:
- Mày có gan thì xuống xe cho tao...
Rồi nhặt hai chai rượu lên, một chai bị vỡ, Trương Khác cầm luôn chai vỡ ném vào đầu tên đó.
Tên kia rụt đầu lại né, Trương Khác không nỡ nèm chai rượu thứ hai, không phải y xót của, mà là ném rồi thì tay trắng tới nhà người ta, liền tìm viên gạch.
Tên trong xe thấy người còn ngông cuồng hơn mình, liền im thin thít trốn trong xe không dám chui ra, khởi động xe chạy mất.
Bảo vệ thấy có xung đột chạy ra thì tên kia đã lái xe chạy mất hút rồi, chỉ biết lên tiếng chửi.
Trương Khác cũng biết người trong chiếc xe kia có thân phận nhất định, bảo vệ không dám đụng vào, lúc này chạy ra chửi góp vài câu đã là tốt lắm rồi.
Xác định Lương Văn Giang không làm sao, Trương Khác nhặt chai rượu vỡ lên cho vào thùng rác, vỏ chai rất chắc, mảnh vỡ không văng ra ngoài, tự nhận xui xẻo, xách chai còn lại tới nhà Vương Thái Linh.
Lương Văn Giang có chứng mù đường, giống mẹ Trương Khác, tới đây ba lần rồi mà vẫn còn nhầm, chỉ biết trách nhà chung cư bề ngoài quá giống nhau, đi hai lượt mới thấy nhà Vương Thái Linh, vừa khéo thấy cả chiếc Buick màu đen kia.
Trương Khác nhìn quanh, không thấy có camera theo dõi, nhặt một viên gạch lên, Lương Văn Giang nhát gan nói:
- Thôi bỏ đi.
Trong tòa nhà này đều là quan viên bộ bưu điện, cao nhất là cấp ti, còn cấp bộ cõ chỗ ở riêng. Lái xe cho quan viên cấp bộ rất biết chừng mực, như lái xe của Từ Học Bình vậy, nếu không khác gì gây họa cho lãnh đạo. Mà lái xe như vậy, chắc chắn lãnh đạo cũng chẳng ra cái mẹ gì, loại người như thế, Trương Khác chưa bao giờ kiêng dè.
- Việc gì phải sợ, chúng biết sao được ai? Đợi tối rời khỏi đây, nhờ xe bác Từ tới đón. Loại người này em gặp nhiều rồi, phải cho chúng một bài học thì người dân thường mới đỡ chịu uất ức hơn một chút.
Trương Khác bảo Lương Văn Giang quan sát xem có ai tới không, còn y lấy mảnh ngói rạch cho cái xe không còn ra hình thù gì, chủ xe mà thấy chắc khóc không ra nước mắt.
Trương Khác rất hài lòng nhìn ngắm kiệt tác của mình, Lương Văn Giang cười khổ không thôi, đành giục y mau lên lầu, tránh người khác nhìn thấy.
Tử Kinh Uyển đúng là khu nhà cao cấp, năm 97 đã lắp hệ thống điều khiển cửa, Vương Thái Linh ở trong nhà mở thang máy, hai người bọn họ tới tầng 20, Vương Thái Linh đứng ở cửa nhà đợi bọn họ, quay đầu lại gọi:
- Ba ơi, Văn Giang và em họ anh ấy đến rồi...
Lương Văn Giang nhìn thấy ba người đi ra, đằng sau cha vợ tương lai của hắn có một thanh niên, hắn giật mình nhìn Trương Khác, chính là tên tài xế xe Buick đen lúc nãy.
Trương Khác thì tự nhiên như không, dựa vào khuôn mặt, nhận ra người trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn đi đầu là Vương Húc Sâm, mắt không thèm nhìn ra phía sau một cái, lễ phép chào:
- Cháu chào bác Vương ạ.
Ngoan ngoãn như một cái đuôi đi theo Lương Văn Giang, hai tay đưa chai rượu tới.
Vương Húc Sâm nhận lấy chai rượu, ông nhìn thấy Lương Văn Giang giật mình lúc nãy, cười nói:
- Sao, không ngờ bác còn mời thêm người khác à?
Tranh thủ lúc con gái lấy dép ra cho hai anh em Lương Văn Giang thay, giới thiệu:
- Vị này là Tiêu Thụy Dân, tổng giám đốc công ty Liên Tín thuộc bộ bưu điện, là bạn tốt nhiều năm của bác, Văn Giang không biết uống rượu, nên bác kéo bác ấy sang cho vui. Còn đây là là Chu Hưng Đông, trợ lý bác Tiêu, vốn là thanh niên tài cao ở bộ, bị bác Tiêu cướp sang công ty rồi, Hưng Đông lớn tuổi hơn các cháu, các cháu gọi cậu ấy là anh Chu...
Công ty Liên Tín? Trương Khác lục lọi đầu óc, chẳng có ấn tượng gì.
Nghe Vương Húc Sâm giới thiệu, Trương Khác bình thản chào hỏi, ánh mắt chú ý quan sát nét mặt bọn họ, Tiêu Thụy Dân chừng 40 tuổi, cho người ta cảm giác lão thành cẩn trọng, lúc vừa nhìn thấy bọn họ, khẽ huých Chu Hưng Đông một cái.
Như chuyện va chạm ở cổng tiểu khu chưa hề xảy ra, Trương Khác thay dép vào nhà, nhìn thái độ của Vương Húc Sâm thì ông ta chắc đã biết vài việc từ con gái, Tiêu Thụy Dân xuất hiện ở đây đương nhiên không phải thuần túy là góp vui.
Lương Văn Giang là người thật thà, ấn tượng ngang ngược lúc nãy của hai người kia quá sâu, thần sắc không dễ dàng điều chỉnh bình thường lại được.
Trương Khác được Vương Húc Sâm thân thiết dắt tới ghế sô pha, khi ngồi xuống mới vờ như nhớ ra một chuyện nói:
- Cái xe Buick phía dưới của bác Tiêu à? Cháu đi qua thấy bị người ta rạch mấy đường lên xe, trông thảm lắm...
Miệng xưng hô rất thân thiết, cứ như chuyện không liên quan gì tới y vậy.
- Thế sao?
Tiêu Thụy Dân chỉ bình thản hỏi lại một câu, mặt thoáng qua chút âm trầm.
Chu Hưng Đông thì không ngồi yên được, đứng dậy nói muốn xem xem xe ra sao, Tiêu Thụy Dân áp giọng nói:
- Có gì hay mà xem, chỉ bị người qua đường rạch vài cái, mai đưa tới chô sửa xe là được.
Nghe ngữ khí ông ta có ý mắng Chu Hưng Đông, ít nhiều để lộ sự bực tức, Trương Khác nhếch mép cười, càng lúc càng xác định Tiêu Thụy Dân cũng biết thân phân của mình.
Thấy Trương Khác và Tiêu Thụy Dân đánh võ Thái Cực, không ai để ý tới chuyện xung đột ở cổng tiểu khu nữa, Lương Văn Giang mới dần bình tĩnh lại.
Vương Húc Sâm không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy không khí hơi quái dị, nói:
- Cứ xuống xem đi, trị an nơi này tốt lắm, bình thường không có ai làm chuyện thất đức như thế đâu.
Lúc này Tiêu Thụy Dân mới để Chu Hưng Đông xuống, nếu không thì quá lộ liễu, một cái xe đắt tiền như thế bị người ta phá, không thể không nghe không hỏi được.
Chu Hưng Đông đi xuống, một lúc sau còi cửa vang lên, Vương Thái Linh đang giúp mẹ trong bếp, bảo Lương Văn Giang ra điều khiển cửa cho Chu Hưng Đông lên.
Trương Khác chẳng tìm được chủ để nói với Tiêu Thụy Dân, vờ đứng lên xem Lương Văn Giang điều khiển hệ thống mở cửa.
Lương Văn Giang cầm micro lên, màn hình đen trắng liền kích hoạt, tuy không rõ ràng lắm, nhưng thấy được khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Chu Hưng Đông, tay siết chặt đấm vào tường.
Trương Khác hả hê nói với Tiêu Thụy Bình:
- Bác Tiêu, có vẻ như tình hình xe hơi nghiêm trọng, bác nhìn mặt anh Chu kìa, hình như giận lắm.
- Chuyện cỏn con, còn cứ tính toán...
Tiêu Thụy Bình đi tới, thấy trước khi vào thang máy mặt Chu Hưng Đông đã kiềm chế lại, hẳn nghe thấy ông ta và Trương Khác nói chuyện rồi, người không hiểu thân phận của y thì thôi, hiểu rồi làm gì còn cửa cho hắn làm tàng.